Sao lãng chút nàng thơ đừng buồn nhé
Cuộc sống đời thường ngổn ngang là thế
Nên trót quên thơ…người bạn tâm hồn
Nhớ thuở vui vầy ta gặp nhau luôn
Mình với thơ thường thì thầm tâm sự
Đêm say sưa là những đêm không ngủ
Thế mà đành xa cách đó thơ ơi !
Cũng có khi lòng cảm thấy chơi vơi
Thơ không đủ nói tiếng lòng mình nữa
Nỗi trống vắng không vì nhà thiếu cửa
Mà vắng đi tiếng nói của nàng thơ
Lúc vô tư mình cũng chẳng thể ngờ
Lại có thể lãng quên thơ được
Chuyện thế gian nào ai mà biết trước
Nàng thơ ơi ! đừng giận nhé…buồn lòng
Nàng đã hiểu ta không thích viển vông
Không muốn nghe lời sẻ chia trống rỗng
Bám thực tế…đưa tâm hồn bay bổng
Mặc sự đời ong bướm với hương hoa
Ta biết nàng bản chất rất hiền hòa
Và là thơ …nên thường hay mơ mộng
Với trăng sao…sông-núi-mây-biển rộng…
Tình dở dang…tô vẽ để thơ hay
Nàng thơ ơi ! Ta nàng hãy đắm say
Để viết nốt bài thơ còn dang dở
Mong Ta Nàng trở thành đôi tri kỷ
Nắm tay nhau đi hết đoạn đường đời