EM ƠI ĐỪNG CHẾT
( Tăng Trần thị Kim Liên- Sơn Tây
Khoan đã em ơi chớ vội vàng
Buồn gì mà chối cảnh trần gian
Xung quanh tất cả đang cần đấy
Chầm chậm rồi đi chửa muộn màng
Dẫu biết lòng người khó bước qua
Lúc đang còn trẻ hoặc khi già
Có ai thoát khỏi vòng còn mất
Để lại trên đời nỗi xót xa
Tưởng tượng ngày mai em bỏ đi
Chồng con ủ rũ khóc li bì
Họ hàng thân thích đău thương tiếc
Thêm cả trời buồn tím biệt ly
Hôm ấy hình như mưa gió bay
Bốn bề im lặng phủ "Sơn Tây"
Chỉ nghe tiếng khóc xa muôn dặm
Ai oán sụt sùi khắp đó đây
Họ đặt em vào cỗ áo quan
Gọi hồn...chín vía rợn không gian
Hồn mai lặng lẽ nằm im lặng
Một mình gối chiếc chẳng chăn màn
Quyến thuộc ngậm ngùi khoác áo thô
Trên đầu quấn vội chiếc khăn thô
Mọi người đến viếng tràn dău sót
Sắp sửa đưa em xuống nấm mồ
Trong nhà tang lễ thật nghiêm trang
Khói hương nghi ngút đỏ nhang đèn
Một dòng chữ nổi ngay ở giữa
"Vô cùng thương tiếc Họ...Tên...em"
Linh vị đầu tiên chữ cố "người"
Viết trên tờ giấy thắm hồng tươi
Lùa hương khói quyện vờn hoa trái
Di ảnh vô tư mỉn miệng cười
Kèn trống nỉ non chán nản buồn
Vòng hoa rũ rượi lá tàn buông
Tràng phan gió lộng dường rung cảm
Lá triệu phất phơ cũng lệ tuô
Những tiếng chao ôi than thở đầy
Cúi đầu tay chắp vái hồn đây
Biết bao đôi mắt tuôn trào lệ
Chẳng có buồn đâu hơn cảnh này
Một sáng trời hờn mây nước chan
Đoàn người nối tiếp bước hai hàng
Theo sau xe chở quan tài ấy
Đưa tiễn em về phía nghĩa trang
Họ đặt em vào lòng huyệt sâu
Mọi người rải đất đắp u sầu
Tây phương cực lạc em yên nghỉ
Vậy là từ giã cuộc bể dâu
Mấy đứa con côi nấc nghẹn lời
Từ đây bặt tiếng mẹ hiền ơi !
Chồng em chắc hẳn buồn chán lắm
Bởi thiếu bóng em trên cõi đời
Chắu nội mới sinh chẳng biết bà
Té ra bà đã hóa thành ma
Chập chững tập đi bà đâu dắt
Bập bẹ ai đâu để " Pà Pà "
Từ đây đâu còn tiếng gọi anh !
Bao nhiêu huyết lệ bấy nhiêu tình
Về già bóng xế đời hưu quạnh
Lủi thủi áo cơm có một mình
Là thế từ nay vĩnh biệt rồi
Âm dương hai ngả đã chia phôi
Cõi trần Phu tế sầu thiên cổ
Nhớ vợ đành ru giấc mộng thôi
Nhung nhớ vài năm cũng nguôi dần
Chén sầu ly biệt cạn tình ân
Còn chăng kỷ niệm xen hòai ức
Vương vấn nhang đèn nghĩa thế nhân
Ở mãi phương xa có một người
Chỉ là kết nghĩa với em thôi
Nhưng khi nghe được dòng hung tín
Đã viết bài thơ tế giữa trời
Đău sót lòng anh tê tái lòng
Tặng em câu đối vái hư không
"Cao sơn Lãnh nguyệt nhân hà tại
Khoát hải thê phong thống tận cùng"
Chung thất anh ra viếng mộ phần
Hương lòng điếu nguyện Nghĩa thương thân
"Xe mây bóng hạc về Tây tịch
Lưu thủy đào nguyên cách cõi trần"
Nói vậy chứ em vẫn sống còn
Chắc đời trường thọ sánh bằng non
Tám mươi năm lẻ và hơn thế
Hạnh phúc bên chồng với chắu con
Cao sơn : Núi cao
Lãnh nguyệt : Trăng lạnh
Nhân hà tại : Người ở đâu
Khoát hải : Biển rộng
Thê phong : Gió rét
Thống tận cùng : Rất Đău khổ