Chào mừng các bạn đến vời blog Quang Thái
http://d4.violet.vn/uploads/blogs/730254/f9977_1.gifhttp://d4.violet.vn/uploads/blogs/730254/f9977_1.gifhttp://d4.violet.vn/uploads/blogs/730254/f9977_1.gif

LỜI MUỐN NÓI

Trang blog này mình lập cuối năm 2009 để chuyển các bài viết bên blog yahoo do bị đóng cửa vào 2010 ….............. Do Mình chuyển thủ công Copy và dán kể cả hình ảnh ..có ngày chuyển hàng chục bài ..và cũng copy một số bình luận ............... Nhưng sau này thì hình ảnh không giữ được thật buồn .. rồi sau đó tôi Chỉnh sửa lại tất cả các bài xoá hình ảnh không hiện và lấy lại ngày tháng ........ Mãi đến năm 2018 bắt đầu mới đăng bài và giao lưu bè bạn gần xa Xin Cáo Lõi ......./// ..Hà Nội ngày 15 tháng 7 năm 2022 QUANG THÁI

Chủ Nhật, 26 tháng 6, 2011

ĐẾN VỚI SA PA






Lời muốn nói : Tôi đang mắc bận trông coi làm nhà...và đang hoàn thiện...nhưng cảm thấy trong người mệt mỏi..vậy là gia đình yêu cầu nghỉ ngơi..nếu cố gắng quá sức sẽ ốm đau thì càng mệt..thấy mọi người nói đúng ..vậy là đi nghỉ ở SaPa...Nơi đây tôi đã đến nhưng đó là thời Bao cấp chẳng có gì hấp dẫn nay đổi mới nên chắc khác nhiều..và đúng vậy...tuy chưa thật phát huy được thế mạnh nơi đây nhưng cũng được ...và dưới đây là suy nghĩ của tôi :

Đến với…SAPA

Đã lâu lắm nay trở lại SaPa
Ký ức xưa lại ùa ra nguyên vẹn
Thời “bao cấp” SaPa còn bẽn lẽn
Và bây giờ vửa đủ để sánh duyên

Nhìn xa xa cảnh vật vẫn vẹn nguyên
Phan si phăng chọc thủng mây sừng sững
Lên Thác bạc quanh co đường…thung lũng
Ruộng bậc thang ẩn hiện những bản làng

Mấy Sơn nữ ngơ ngác dáng dịu dàng
Chẳng phấn son…cứ thời trang nguyên thủy
Chắc em đi “Chợ tình” đêm nay nhỉ
Đẹp làm sao ! tình sơn cước…thắm nồng

Nào trèo lên tận đỉnh núi Hàm rồng
Qua vườn Lan-Táo mèo vui tản bộ
Lên Sân mây miệng mũi chia nhau thở
Sân đây rồi mọi sầu muộn biến tan
Nào nhìn xuống SaPa thật mơ màng
Ôi đẹp quá một bức tranh tuyệt đẹp
Lòng bâng khuâng cứ muốn mãi ngắm nhìn

Cổng trời ư ! thôi ta chẳng muốn lên
Bởi trần gian nơi đây còn quyến rũ
Ta và em còn đắm say ấp ủ
Đến SaPa để trọn vẹn ái ân

Bình minh đẹp chẳng khác tiết mùa xuân
Còn trưa ư! lại giống như mùa hạ
Rồi hoàng hôn ...lại như thu...thật lạ
Và về đêm lại se lạnh mùa đông

Đây nhà Thờ một thời ngại chẳng gần
Nay đông đúc khách viếng thăm...cầu nguyện
Tôi Cầu Chúa ban phước lành mọi chuyện
Để thảnh thơi tâm nguyện sống ở đời

Đến Sa Pa khi cần được nghỉ ngơi
Là thật tuyệt có còn đâu hơn thế
Hẹn gặp lại mùa hè năm sau nhé
Ôi ! Sa Pa phong cảnh thật hữu tình

Quang Thái .. Rất tiếc nhiều hình ảnh nhưng do bài từ yahoo chuyển qua nay khg hiển thị được

Thứ Hai, 20 tháng 6, 2011

GỌI ĐÒ



Lời muốn nói : cuối xuân Tân mão Tôi  đi dự một đám cưới tại nơi tôi đang trông coi xây dựng nhà cửa …Và được  biết cô dâu sinh năm 1967 giảng dậy ở một trường Cao Đẳng gần đây …Và bất ngờ chiều hôm qua cô mời tôi qua bên nhà riêng của cô ở trước khi về ở bên chồng liên hoan đón hè …Tôi đành sắp xếp để đi ..vì mình là dân mới ở đây…tưởng đông nhưng không ! chỉ vỏn vẹn có 3 cô bạn nữ và hai bạn nam của cô…Sau lời giới thiệu tôi thật ngỡ ngàng khi biết 3 cô bạn nữ cũng là giáo viên cùng hoàn cảnh là học xong ĐHSP về công tác ở vùng sâu vùng xa..thế là ..không đối tượng..đành lỡ bước sang ngang…xin mãi cho dến gần đây mới được chuyển về giảng dạy ở đây …Vậy là trong bữa tiệc chúng tôi vừa ăm uống vừa nói đủ các chuyện trên đời và nhiều nhất vẫn là chuyện : Lỡ đò của các cô … Tất nhiên rồi tôi có nhiều suy nghĩ nhưng chẳng muốn nói ra : Hậu quả của cái thời bao cấp….và tôi ngẫu hứng làm mấy vần thơ sau :

….
GỌI  ĐÒ
(Ngẫu hứng)

Gọi đò chẳng thấy đò thưa
Để cho bến đợi nắng mưa phũ phàng
Mỏi mòn con mắt nhìn sang
Làm cho lỡ bước sang ngang hỡi đò

Đánh rơi mất một tiếng chờ
Xuống dòng nước soáy bây giờ…bâng khuâng
Lỡ đò-lỡ cả mùa xuân
Để cho phượng đỏ ve ngân gọi sầu
Thu về lá rụng mưa ngâu
Lạnh lùng đông đến còn đâu mà chờ
quãng đời đã sống như cho
Giờ đây thành bóng Vàng mơ mất rồi

Vòng vèo chi thế sông ơi !
Để cho lắm khúc cho người truân chuyên
Lang thang dạo khắp mọi miền
Đò chợ thì lắm..đò duyên khó vời


Thứ Bảy, 11 tháng 6, 2011

THƠ TÌNH TOÁN-LÝ-HÓA

140-THƠ TÌNH " TOÁN-LÍ-HÓA"
Jun 11, 2011 12:10 PMPublicPageviews 8 51

Lời muốn nói : Tôi đang rất bận rộn cho việc trông nom xây cất nhà cửa chẳng có cảm hứng viết lách gì ...cũng chẳng có thời gian để đi thăm bạn bè ..và đọc các bài viết hay của bạn bè ...Trong lúc này bạn bè truyền thống của tôi vẫn rất thông cảm với tôi ..thường lui tới bình thơ ...động viên ..khiến tôi thật cảm động ...nhưng trong đó cũng nhiều bạn mới ghé thăm để lại lời bình chung riêng thật quý ...và trong số này lại có một bạn rất đặc biệt rất âm thầm ...lặng lẽ ..tôi qua thăm thì tôi có cảm giác thật khó tả .. chắc là còn trẻ ..Khoa học tự nhiên chắc là rất giỏi..nhưng thơ thì cũng chẳng hề kém cỏi mà các nhà thơ thực thụ chưa chắc tôi đã thích đọc của họ..Tôi chưa đọc hết bài thơ này ..nhưng tôi thực sự khâm phục bạn ấy ...và sau đây tôi xin được mạn phép bạn cóp về để tôi đọc dần và chia sẻ cùng bạn bè  ......:





Thứ Hai, 6 tháng 6, 2011

HOA BẰNG LĂNG TÍM




HOA BẰNG LĂNG TÍM

Trải dài một sắc bằng lăng
Nao nao tím cả một không gian chiều
Nắng đùa kẽ lá như reo
Râm ran những tiếng ve kêu gọi hè
Cho tôi nhớ mái tóc thề
Một thời chung lối đi về có nhau
Em cài hoa tím trên đầu
Hồn nhiên em bảo đây màu thủy chung
Lối dài tím sắc bằng lăng
Bước chân kỷ niệm bâng khuâng nắng chiều
Như còn đây dáng em yêu
Cầm nhành hoa tím một chiều đợi tôi
Giờ đây góc bể chân trời
Nhìn hoa lòng những khôn nguôi nhớ người
Đi trong sắc tím chơi vơi
Trái tim rộn rã một thời yêu thương

Lời muốn nói : Những năm cuối của thời kỳ còn học cấp 3 tôi và em học chung một lớp..tôì ở Phố Sinh từ (Tức Nguyễn Khuyến)còn em thì ở trong ngõ Ngô Sỹ Liên…vào những buổi sáng đến lớp chúng tôi thường gặp nhau ở vòi nước công cộng ngay đầu ngõ…rồi đi đến trường vừa đi vừa Truy bài ..sào bài (Từ của học sinh thời xưa đó)Đâu có nói chuyên yêu đương..thế nhưng chắc cả hải rất yêu nhau…chẳng ai bảo ai nhưng cứ dến vòi nước là giả vờ rửa chân tay..giặt khăn lau bảng..để chờ nhau..Lối em đi có nhiều Cây bằng lăng nên em rất hay ngắt một bông nhỏ mang theo…Sau khi thi tốt nghiệp chúng tôi đều Đỗ…và từ đây mỗi người mỗi ngả…cách xa ..đến khi vào đời ổn định em cũng đến nhà gì tôi tìm tôi và tôi cũng vậy…cho đến bây giờ tôi chỉ biết em cùng chồng vào định cư ở Phú Nhuận giảng dạy môn nhạc của một trường nào đó …Và để lại nỗi nhớ canh cánh bên lòng vào mùa Bằng lăng nở hoa màu tím…