 |
Từ phải qua : Thái-Vượng-Liêm-Tính-Sơn |
ĐỒNG ĐỘI
(Một thời Tây Nam bộ )
Đồng bằng Nam bộ ! Đã đây rồi
Với tôi mới lạ quá đi thôi
Mênh mông đồng ruộng kênh chằng chịt
Một màu xanh thẳm đến chân trời
Kênh Nguyễn văn Tiếp nước trong xanh
Chảy qua ba tỉnh * thật yên bình
Đồng bằng trù phú …thành hoang hóa
Lòng càng căm ghét cuộc chiến tranh
Cầu khỉ ! chống ghe ! tôi chẳng quen
May mà chỉ dẫn …có mấy em
Cho nên nhanh chóng tôi thành thạo
Lâu ngày không chống lại thấy thèm
Đồng đội của tôi chẳng khác dân
Chan hòa..bình dị thật dễ gần
Nghĩa tình-cư sử hơn ruột thịt
Khó khăn …sống chết chẳng phân vân
Một năm chưa bén lại chia tay
Sang vùng nam lộ * ác liệt đây
Bạn bè chẳng biết còn gặp lại
Bùi ngùi…quyến luyến phút giây này
May quá giờ đây như chiêm bao
Bốn chàng chiến hữu của thuở nào
Thái-Sơn-Liêm-Tính còn sống sót
Hội tụ hàng năm thật đẹp sao
Lời muốn nói : Năm
1972 tôi được điều động vào nội đô Sài gòn làm nhiệm vụ với đầy đủ giấy tờ hợp
pháp… ngủ nghỉ thì chủ yếu ở khách sạn Thái Bình hoặc Vạn Lợi trên đường Phạm
ngũ Lão (Quận nhất) nhưng làm việc thì chủ yếu là bên Phú Nhuận trên đường Võ
duy Nghi (Từ Hai bà Trưng qua cầu Kiệu là đường đó nay không biết gọi là đường
gì) tôi có quen một cô gái quê ở TX Phan Thiết nhưng ở với gì ruột trong hẻm Cô
Bắc để học Đại học.. chúng tôi rất mến nhau và thường gặp nhau nên yêu thầm nhớ
trộm mà tôi không bao giờ dám nói điều đó(Bởi nhiệm vụ của tôi là không được
yêu) tôi biết cô cũng rất yêu tôi
Làm nhiệm vụ
suông sẻ được 4 tháng 5 ngày thì bỗng cô nói với tôi là : “Anh có phải là Cộng
sản hình như có người theo dõi anh đấy”…Nhưng tôi rất bình tĩnh trả lời …và cô
không thể nào nghi được..Quả thật ngay chiều ngày hôm sau có người đến đón và
đưa tôi bằng xe Jeep quân sự về hướng miến tây (Điềm Hy của Huyện Cai Lậy) rối
đêm hôm đó lại có người đưa tôi lội bộ băng kênh vượt qua cánh đồng toàn là
Đưng..Năng..bàng.. hoang dã đến khu vực chùa Phật đá trên kênh Nguyễn Văn Tiếp
vậy là tôi an toàn trở về chiến khu …thế là không gặp được cô nữa …
Mãi đến sau
ngày chiến thắng 30-4-1975 tôi trở lại Sài gòn rồi Phan Thiết tìm và gặp lại cô
lúc này cô đã ra trường và đi dạy học…Khi gặp nhau trước mặt rất đông người
nhưng cả hai cùng vươn tới ôm choàng lấy nhau ..tôi thì nghẹn ngào ..cô thì nức
nở nước mắt ngắn dài mừng cho tôi còn sống..ngay chiều hôm đó tôi nói lời yêu
với cô.. tối hôm đó tôi nói với ông bà nội và mẹ cô và một số người khác mà tôi
không nhớ là ai…Tất cả đều vun vào cho lứa đôi…Nhưng sáng hôm sau trong lúc tâm
sự cô nói với tôi rằng…cô cũng đã hứa hôn với một người (nhưng chưa báo với hai
gia đình)..vậy là tôi lại băn khoăn..và nói với cô là để cho tôi gặp người
đó..tôi đã đặt ra nhiều giả thiết với cô ..cuối cùng cô đồng ý và hẹn người đó
đến..ba chúng tôi gặp nhau..tôi vui vẻ cởi mở và chủ động mọi vấn đề ..sau khi
người đó nói :”Định rằng cuối năm sẽ làm lẽ ăn hỏi…. Nhưng không sao…anh chị cứ
tiếp tục…” phân bua một hồi rồi tôi đứng lên ..xin lỗi…bắt tay hai người và chúc
họ hạnh phúc ..tôi cũng nói lại với ông bà nội và mẹ cô như vậy rồi tạm
biệt
AI THẢ ĐƯỜNG
TƠ
Ai thả đường tơ động bóng chiều
Vướng lòng thi khách mộng hoang
liêu
Cửa không sao nhốt hồn thơ lạnh
Bến giác chừng neo dạ hẩm hưu
Mõ
sớm chờn vờn câu xướng họa
Đèn khuya hưu hắt giọt buồn hiu
Giữa bờ mê tỉnh
hư vào thực
Khắc khoải đường tơ trỗi dặt dìu
MÙA ĐÔNG KHÔNG
LẠNH(Ngẫu
hứng tặng QT&HT)
Bạn chưa
muốn viết thơ về mùa đông
Bởi lá vàng vẫn nhẹ nhàng rơi trước cửa
Kỷ niệm
xưa lại ùa về thắp lửa
Của một thời đôi lứa đã giao thăm
Rồi hai mùa
chẳng ai thức cùng trăng
Để buồn thiu nghe thời gian nhịp bước
Đạo hay đời
có những điều ràng buộc
Khiến Sâm Thương có khoảng cách mù xa
Đông lại
về-mùa đông cũ đã qua
Mùa đông không lạnh nhưng đầy nghiệt ngã
Để chia lìa
hai mảnh đời thành xa lạ
Bản tình ca là lời tiễn cuối cùng
Mây trên
trời bay lượn giữa không trung
Gió trái mùa thổi qua miền hưu hắt
Vì
thương quá nên bạn lơi thắt chặt
Sợ đường chiều lạc bước giữa chơi
vơi
Tưởng chơi vơi ! nhưng lại chẳng chơi vơi
Mùa đông không lạnh đang
là điều có thật
Bạn sẽ mở then cài đêm thạch thất
Để sánh vai xây dựng đẹp
tương lai
TA VÀ EM

SINH NHẬT CHÁU NỘI Quang Minh
TRÒN 5 TUỔI (02-12-2110)
Cháu nội tôi hôm nay tròn 5 tuổi
Cả nhà vui và phấn khởi đón mừng
Năm năm trời nuôi dạy với chờ mong
Điểm giao thời khắc ghi nhiều điều tốt
Tuổi thứ sáu cháu sẽ vào lớp một
Lớp đầu tiên mở trang mới của đời
Cha mẹ cháu đã chuẩn bị kỹ rồi
Trường và lớp sẽ đúng như sở thích
Không nhàm chán kiểu thi đua thành tích
Không học thêm-không hình thức lỗi thời
Học và hành…chất lượng lại thảnh thơi
Chẳng dại gì chấp hành theo phân tuyến
Ngày hôm nay…lo và vui hòa quy
Nội và ngoại lại hội tụ chúc mừng
“Cháu cám ơn và hứa chẳng phụ công
Để ông bà cha mẹ cô chú vui mãi mãi”
Ông lớn tuổi nhưng cháu còn thơ dại
Bởi tuổi xuân ông để lại chiến trường
Có bao giờ trọn vẹn nghĩa yêu thương
Nên nhắc nhở phải chăm lo cho cháu
Ai chẳng có một thời kỳ thơ ấu
Cha mẹ lo vất vả đủ mọi đường
Giầu hay nghèo đều trọn vẹn yêu thương
Để cho con bước vào đời thuận lợi
Tương lai sáng phía trước đang vẫy gọi
Lớp của cháu sẽ vật đổi sao dời
Xóa tan đi hệ tư tưởng lỗi thời
Mà bây giờ vẫn còn đang sai…đúng
Đến lúc đó chắc
ông không còn sống
Nhưng tin rằng cháu sẽ hiểu về ông
Rồi gìn giữ nếp gia phong truyền thống
Để muôn đời rạng rỡ ánh tổ tông